Mãi nhớ....mãi yêu.....
4rum xin thông báo các bạn về việc tạm dừng hoạt động của 4rum. Do có vài việc cần chỉnh sửa và hiệu chĩnh 4rum nên chúng tôi quyết định tạm dừng hoạt động 4rum vô thời hàn. Các thông tin của tất cả thành viên sẽ được xòa kể từ ngày 22/07/2011. Xin các thành viên thông cảm!!
BQT VIBI.FORUMVI.COM
Chúc các bạn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống!!!

Join the forum, it's quick and easy

Mãi nhớ....mãi yêu.....
4rum xin thông báo các bạn về việc tạm dừng hoạt động của 4rum. Do có vài việc cần chỉnh sửa và hiệu chĩnh 4rum nên chúng tôi quyết định tạm dừng hoạt động 4rum vô thời hàn. Các thông tin của tất cả thành viên sẽ được xòa kể từ ngày 22/07/2011. Xin các thành viên thông cảm!!
BQT VIBI.FORUMVI.COM
Chúc các bạn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống!!!
Mãi nhớ....mãi yêu.....
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Câu chuyện của một thầy giáo trẻ ở Bắc Carolina bên nước Mỹ

Go down

Câu chuyện của một thầy giáo trẻ ở Bắc Carolina bên nước Mỹ Empty Câu chuyện của một thầy giáo trẻ ở Bắc Carolina bên nước Mỹ

Bài gửi  Wild_orchid Fri Jul 15, 2011 5:48 pm

Câu chuyện của một thầy giáo trẻ ở Bắc Carolina bên nước Mỹ
...Tôi đã cùng bọn trẻ bắt tay vào một dự án vốn dẫn đến một bất ngờ lớn mà tôi có can dự vào. Điều này đã mãi mãi làm thay đổi cuộc sống của tôi và của các em học sinh.


Mọi chuyện bắt đầu khi tôi giảng bài cho các em về nhật báo, và các em tỏ ra lúng túng không hiểu các trang rao vặt được tiến hành như thế nào. Tôi quyết định cho các em tự đi đăng quảng cáo trên báo để bản thân các em ấy có thể hiểu công việc này được tiến hành ra sao. Tôi cho mỗi em cầm tiền đi đăng quảng cáo, bởi tôi muốn dành quyền làm chủ dự án cho các em ấy. Rồi tôi hướng dẫn các em đến tòa báo xin đăng quảng cáo.
Lập tức, các em muốn rao bán một chiếc xe Lexus trong mục rao vặt về xe hơi, nhưng sau tôi lưu ý các em ấy: "Chúng ta đâu có chiếc xe Lexus nào đâu". Cuối cùng, thầy trò quyết định đăng một câu đố và đề nghị người đọc viết lời đáp. Câu đố đầu tiên của thầy trò là: "Đảo nào lớn nhất trên thế giới? Nếu bạn biết, xin vui lòng hồi âm cho lớp chúng tôi" và bên dưới kèm theo địa chỉ.

Từ hôm ấy, ngày ngày, thầy trò cùng ngóng chờ xem có thư từ nào hồi âm không. Thật ngạc nhiên, thầy trò nhận được 10 lá thư của những người khác nhau ở nhiều khu vực. Bọn trẻ rất thích điều này bởi không ai đã có được câu trả lời đúng, và chúng viết thư gửi lại cho mỗi người kèm theo câu trả lời đúng là đảo Greenland.

Bọn trẻ tỏ ra rất phấn khích với những lá thư nhận được đến mức chúng quyết định đăng tiếp nhiều câu đố trên các báo khắp tiểu bang. Dự án đã không còn là một bài học về rao vặt trên báo nữa mà là việc các em học sinh đang được mở mang kiến thức từ những người viết thư đến lớp chúng tôi. Để có nhiều thư trả lời, thầy trò lại còn viết các bảng hiệu và chuyển đến cho các siêu thị địa phương, thậm chí còn gửi câu đố cho cả đài truyền thanh.

Rất sớm sau đó, thầy trò chúng tôi đã nhận được hàng tá thư mỗi ngày từ khắp tiểu bang gửi đến. Người gửi có khi là bác sĩ, luật sư, những chủ trang trại giống ngựa Ả Rập và biết bao người khác từ đủ ngành nghề khác nhau. Bằng cách này, các em học sinh ở một thị trấn nhỏ với 600 dân đang được học hỏi về cuộc sống bên ngoài thị trấn của mình. Toàn bộ tiến trình này là điều thiết yếu cho trẻ vốn có quá ít kinh nghiệm về cuộc sống bên ngoài cộng đồng của mình.

Bọn trẻ tỏ ra cực kỳ thích thú với dự án này đến mức một hôm có một bạn tên là Luke nói: "Thầy ạ, em nghĩ chúng ta cần bước ra toàn cầu với dự án này". Ý bạn ấy muốn nói là cần đăng câu đố trên một tờ báo phát hành khắp thế giới. Một ý kiến xem ra rất hay! Thế là tôi quyết định cử Luke liên hệ với văn phòng của báo USA Today để thử hỏi xem giá một diện tích quảng cáo 4x5cm là bao nhiêu tiền.

Khi quay về, Luke chống hai tay trên hông và long trọng tuyên bố với tôi bằng cái giọng miền Nam của bạn ấy: "Tốt nhât là ngồi xuống, thầy ạ". Bạn ấy nói với tôi giá quảng cáo là 12.000 USD. Thoạt đầu tôi không tin và sau khi tan lớp tôi đã tự liên hệ với tòa báo để khẳng định lại. Tôi nhận ra là Luke nói đúng và tôi sửng sốt sao một mẩu quảng cáo bé xíu chỉ đăng có một lần mà lại đắt khủng khiếp đến thế!

Sau khi thảo luận với học sinh, tôi giải thích với các em là chúng ta không thể đào đâu ra một món tiền khổng lồ như vậy. Thế nhưng, các em học sinh lại không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng như thê. Các em nài nỉ tôi cho các em ấy thử làm và rồi thầy trò bắt tay vào thực hiện một chiến dịch gây quĩ. Tôi nói với các em là tôi có thể làm bất cứ việc gì để cùng các em kiếm tiền như bán bánh, bán kẹo, bất cứ việc gì trừ rửa xe bởi tôi chúa ghét việc rửa xe. Thế nhưng thứ bảy ấy, thầy trò đã đi rửa xe.

Vài tuần sau, đang khi những việc làm gây quĩ đầy "sáng tạo" của chúng tôi còn giậm chân tại chỗ thì tôi nhận được một cú điện thoại từ báo USA Today. Một biên tập viên của báo là Joan Baraloto nói với tôi là có người đã nhìn thấy lớp học của tôi trên TV đang đi gây quĩ, và rằng người ấy muốn tặng lớp số tiền cần thiết này để đăng quảng cáo. Tôi lập tức hỏi bà tên người tặng, và bà nói rằng người ấy chỉ muốn được gọi là "ông già Noel" mà thôi.

Chỉ còn ba tuần nữa là đến lễ Giáng sinh, và tên gọi này xem ra rất hợp với một sự đóng góp đầy lòng quảng đại như thế. Tôi vội vã đến lớp và thông báo cho bọn trẻ. Nghe xong, chúng reo hò như điên dại, và hỏi "Ai cho chúng ta tiền vậy?". Tôi mỉm cười đáp: "Ông già Noel đấy". Luke nhìn tôi vẻ ngờ vực và nói: "Thầy ơi, bố mẹ em không kiếm nổi số tiền này đâu".
Wild_orchid
Wild_orchid
"tám" cấp 2
Câu chuyện của một thầy giáo trẻ ở Bắc Carolina bên nước Mỹ Stars2

Tổng số bài gửi : 110
NGÀY THAM GIA : 30/06/2011
TUỔI : 30
ĐỊA CHỈ : Nơi ta ở, chỉ là nơi đất ở_Nơi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết